tâm sự mỏng là gì

STT Về Nắng - Những Đoạn Trích & Câu Nói Hay Dành Cho Ngày Nắng. Huỳnh Minh Nhật 1. Nắng luôn là một điều quá đỗi bình thường trong cuộc sống của chúng ta, nhưng với một người mang tâm trạng thì có lẽ nắng cũng hóa thành cảm xúc. Nắng có thể gợi nhớ về những ngày Yandere mang đến hình tượng nhân vật có sự thay đổi về mặt tâm lý và tinh thần. Ban đầu họ là những người tử tế, hết mình trong tình yêu. Vì quá yêu mà một Yandere có thể thay đổi chính bản thân mình, làm mọi điều để có được người mình yêu. Kính này có Đặc điểm là tương đối mỏng, được đính chặt vào đôi mắt không phải lo ngại rơi vỡ Khi hoạt động to gan. Đồng thời, đem lại cảm giác thẩm mỹ và làm đẹp đẹp mang đến hai con mắt long lanh hơn. Nếu sử dụng thân quen bạn sẽ không phải lo ngại cảm thấy vướng víu, giận dữ. Vì vậy, hiện giờ không hề ít người tiêu dùng Liên hệ lens. Đây là thời điểm mà thanh khoản thị trường rất mỏng, hầu như rất ít người giao dịch tại thời điểm này (cuối phiên Mỹ hoặc đầu phiên Úc). Khi thanh khoản thấp, cũng là khi mà lượng người mua và người bán ít dẫn đến sự chênh lệch giữa giá mua và giá bán cũng cao hơn. Chúng được biểu đạt là loại thấu kính mỏng dính được sản xuất từ hóa học béo và đặt tại bề mặt của con fan. Với tính năng kiểm soát và điều chỉnh những tật khúc xạ của mắt, giúp mắt nhìn thấy được rõ hơn. Kính này có điểm sáng là hơi mỏng manh, được lắp chặt vào đôi mắt không lo rơi tan vỡ Khi chuyển động táo bạo. Starstruck Rencontre Avec Une Star Vf Streaming. Home tâm sự Cô giáo như mẹ care of yourself as a homeschool ngồi tâm sự cùng Morgan took care of xử lý mọi người tâm sự với bạn khi bạn rời to handle people confiding in you as you're phần tâm sự bạn tôi được bày whole range of concerns have been expressed by my noble hơn là tâm sự trong trường hợp này với một bậc thầy có kinh is better to confide in this case to an experienced hai dường như có rất nhiều tâm mình viết hầu hết cũng gửi gắm những tâm sự vào that I have written on these subjects bears the impress of his 50% người Mỹ chobiết họ không có ai có thể tâm percent of Americans said they had no one to confide người Mỹ được hỏi về số lượng người mà họ có thể tâm sự, con số này đã giảm từ ba người trong 1985 xuống còn hai người trong Americans were asked about the number of people that they can confide in, the number dropped from three in 1985 to two in sau đó tâm sự với Rose về mối quan hệ của anh với Zoe và việc cô mang thai, điều này khiến anh nhận ra tình yêu của anh dành cho then confides in Rose about his relationship with Zoe and her pregnancy, which leads him to realise his love for làm không bao giờ dám nói chuyện lâu hoặc tâm sự với bạn bất cứ điều gì, bởi ông chủ của họ không cho phép họ làm như do not dare to talk long or confide in you anything, because their boss does not allow them to do có thể tâm sự bất cứ cái gì với bà, bởi vì tôi đã dần nhận thức ra một điều, và đó là, bà có khả năng để could confide anything to her because I have come to realize one thing, and that is she was capable of nói họ cảmthấy dễ chịu hơn sau khi tâm sự với tôi mỗi khi gặp vấn đề.”.They tell me they feel better after confiding in me when they have problems.”.Không tốt bởi vì mọi người tâm sự, thường ẩn trong thế giới nhỏ bé của riêng you are not good at confiding in others, you often hide in your own little thức lớn nhất của tất cả, bà tâm sự, là kiến thức về Thể dạng của cái Đẹp, mà chúng ta phải cố gắng để có greatest knowledge of all, she confides, is knowledge of the shape of beauty, which we must strive to là một điều tốt, và nó không nên ngăn bạn tâm sự với giáo viên của bạn, nhưng đó là điều bạn nên được is a good thing, and it shouldn't stop you from confiding in your teachers, but it is something you should be made aware nào Tully không thể chịu đựng được nữa và quyết định ngừng tự bảo vệ mình,cô phải tâm sự để không bị mất Tully can not take it anymore and decides to stop protecting herself,she must confide in order not to lose her thức lớn nhất của tất cả, bà tâm sự, là kiến thức về Thể dạng của cái Đẹp, mà chúng ta phải cố gắng để có greatest knowledge of all, she confides, is knowledge of the Form of Beauty, which we must strive to thống Trump tâm sự với vợ mình nhiều vấn đề, bao gồm các yếu tố chi tiết về mối quan hệ chặt chẽ của ông với Chủ tịch Trump confides in his wife on so many issues, including the detailed elements of his strong relationship with Chairman chuyện với cha mẹ và giáo viên của bạn, hoặc những người bạn tâm sự, và tìm hiểu những gì bạn nên làm tiếp to your parents and teachers, or those you confide in, and find out what you should do nhiên, Izumi tâm sự với Yuuya rằng ông có một lý do khác khiến ông chéo áo, một cái gì đó Izumi đã không bao giờ nói với bất cứ ai Izumi confides in Yuuya that he has one other reason why he cross-dresses, something Izumi has never told anyone ông, Carol Susan Traylor, tâm sự rằng Roger vừa được phát hành từ một bệnh viện sau khi bị suy nhược thần wife, CarolSusan Traylor, confides that Roger has just been released from a hospital after suffering a nervous dự tâm sự với người khác do sợ hãi vô lý rằng người khác sẽ sử dụng thông tin chống lại to confide in others due to unreasonable fear that others will use the information against Amelia trầm xuống gần nhưlà thì thầm khi nàng tâm sự,“ Đôi khi tôi lo sợ anh ấy sẽ không bao giờ phục hồi được.”.Amelia's voice dropped to a near-whisper as she confided,"Sometimes I fear he never will.".Nếu bạn có một vấn đề và họ chọn tâm sự với bạn, thì bạn không có trách nhiệm phải đưa ra một giải they have a problem and they choose to confide in you, it is not your responsibility to provide a gắng dành thời gian với người khác và tâm sự với ai đó bạn biết và tin tưởng;Try to be with other people and to confide in someone you know and trust;Việc duy trì thói quen tâm sự mỗi đêm sẽ làm cho tình cảm cả hai luôn tốt đẹp hơn và hạnh phúc the habit of confiding every night will make the feelings both better and happier. Tôi lại mở màn nghĩ về mọi thứ, tuổi 19 – khi mà những bạn tôi thích đi phượt, đi du lịch, tụ tập tiệc tùng thì tôi lại chỉ thích ngồi một chỗ, nhìn ra khung trời và tâm ý về đời sống. Không phải vì tôi nhạt nhẽo, tôi có đi chơi, có đàn đúm tụ tập, .. thế nhưng những niềm vui ấy với tôi chưa khi nào kéo dài lâu được, trong lúc vui mắt cũng là lúc tôi cảm thấy buồn chán và mất hứng thú .Bạn đang xem Tâm sự mỏng là gì Vẫn là một cậu sinh viên, suy nghĩ mới chỉ vừa chớm, như người ta vẫn thường gọi là “dở ông dở thằng”, thường lứa tuổi này chúng ta vẫn nên cháy hết mình cho tuổi trẻ, đi đó đây, yêu và học tập hết mình. Thế nhưng tưởng điều đó là dĩ nhiên, là đơn giản, thế nhưng có một số người như tôi, luôn lo lắng, luôn mường tượng những khả năng xảy ra với tương lai của mình, luôn luôn hình dung ra mọi việc mình sẽ làm, luôn lo sợ cho những điều chưa xảy ra. Mới chỉ sinh viên năm thứ 2, học hành vẫn còn dài, con đường đi vẫn chưa được một nửa, thế nhưng trong tôi luôn luôn lo sợ rằng tôi sẽ đi chệch con đường ấy. Tôi luôn lo sợ rằng bố mẹ tôi sẽ già yếu trước khi tôi kịp LỚN LÊN. Tôi không thể làm gì khác, tôi vẫn miệt mài và cố gồng mình đi trên con đường đã chọn, nhiều khi cảm thấy đam mê chưa đủ, nghị lực chưa đủ và muốn bỏ lửng, thế nhưng, nghĩ đến nụ cười của bố tôi vào ngày đưa tôi đi nộp hồ sơ nhập học đại học – ngôi trường mà tôi đã phấn đấu và nỗ lực cùng sự ủng hộ của phụ huynh, thì tôi lại càng cảm thấy mình chưa cố gắng hết sức, phải tăng tốc hơn nữa. Điều đó giúp tôi vượt qua rất nhiều vấp váp trên con đường học hành và tiến tới thành công, dù những gì tôi đạt được chưa đáng kể… Chuyện tình cảm của tôi cũng trở nên phức tạp hơn khi lên đại học. Tôi không phải là một tay chơi sát gái, tuy nhiên cũng có vài lời ngỏ ý, thế nhưng những cô gái đại học của tôi quá khác biệt so với thời học sinh. Họ tiếp cận chỉ vì vẻ ngoài, họ ích kỉ, họ tìm tới tôi khi họ buồn, khi họ cô đơn chứ không phải vì họ nhìn ra con người của tôi. Điều này làm tôi buồn rất lâu, làm tôi trở nên bối rối và khó khăn trong việc mở lòng với một ai đó. Tôi chỉ cần một cô gái hiểu tôi, quan tâm tôi vừa đủ, và lắng nghe mọi thứ từ tôi như tôi lắng nghe cô ấy… Có một giai đoạn tôi đã trở nên suy sụp và chán ghét thứ tình cảm trai gái, khiến tôi trở nên xấu tính, khó gần, tôi không hề có ý nói không tốt về suy nghĩ phụ nữ hay các bạn gái, thế nhưng tôi thấy việc tìm kiếm một tình yêu đúng nghĩa ở thời đại này thực sự khó, phải hết sức kiên nhẫn và bao dung mới có thể kiếm được. Còn quá nửa là tình yêu xây dựng trên vẻ ngoài, mức độ chịu chi chịu chơi, sự ân cần quá mức cần thiết mà thiếu đi tính cùng nhau phấn đấu, cùng nhau xây dựng, không chỉ nữ giới mà cả nam giới cũng vậy, dần trở nên thực dụng hơn, thiếu đi lòng tin, thiếu đi sự vị tha, bởi vậy nên càng ngày vị đắng của tình yêu càng trở nên rõ rệt. Những mối quan hệ bạn bè cũng trở nên khác biệt. Lên môi trường đại học rộng lớn hơn, bạn bè chơi với nhau cũng vì gia thế, vì vẻ ngoài, thiếu đi cái ngổ ngáo ,ngây ngô và chất phác như thời học sinh. Thế nhưng nói qua cũng phải nói lại, những người bạn thời học sinh đã từng rất gắn bó của tôi cũng trở nên như vậy từ khi bước vào giảng đường đại học. Tôi dần phai nhạt và mất đi liên kết, mất đi thứ tình bạn đơn thuần với họ, chỉ còn rất ít những người hiểu tôi và luôn sát cánh và coi tôi như những người anh em thực sự. Tôi đã mất đi một vài người bạn đã từng coi là ruột thịt, chỉ vì họ có được những niềm vui mới, con người mới, những-người-bạn-chịu-chơi-hơn và họ đắm theo những thứ ấy, bỏ lại những người ở bên họ từ thời áo trắng, chơi với họ mà không một chút vụ lợi. Tôi cảm thấy mình cô đơn hơn rất nhiều khi trở thành sinh viên, bè thì nhiều, bạn thì ít, chỉ tốt với nhau khi có vật chất kèm theo, có mặt trong những cuộc vui và mất tích khi tôi gặp khó khăn. Dẫu biết, càng trưởng thành thì cuộc sống cũng luân chuyển theo, tích cực và tiêu cực, thế nhưng lúc nào tôi cũng cảm thấy như mình sống quá chậm, khó mà có thể trở nên vui vẻ đón nhận sự thay đổi. Đúng là càng lớn, người ta càng nghĩ nhiều và nói ít hơn, im lặng nhiều hơn là nở nụ cười. Tôi cảm thấy buồn không phải vì những thứ tôi vừa chia sẻ, mà tôi cảm thấy buồn vì tôi không biết rằng những niềm vui với tôi trước kia đã biến mất từ khi nào. Tôi không viết những dòng này để trách cứ cuộc đời, tôi viết những dòng này để bộc bạch nỗi niềm bản thân và mong những người như tôi đọc được nó. Dẫu cuộc sống như một khối rubik, cứ xoay chuyển các mặt lộn xộn thường xuyên, thế nhưng trong khoảnh khắc nào đó các mặt sẽ đồng màu với nhau, đó là lúc chúng ta có thể yên lặng và nở nụ cười mãn nguyện. Thanks for reading“> 449 PM, trời se se trong những ngày cuối của kì nghỉ Tết. Vẫn là một cậu sinh viên, suy nghĩ mới chỉ vừa chớm, như người ta vẫn thường gọi là “dở ông dở thằng”, thường lứa tuổi này chúng ta vẫn nên cháy hết mình cho tuổi trẻ, đi đó đây, yêu và học tập hết mình. Thế nhưng tưởng điều đó là dĩ nhiên, là đơn giản, thế nhưng có một số người như tôi, luôn lo lắng, luôn mường tượng những khả năng xảy ra với tương lai của mình, luôn luôn hình dung ra mọi việc mình sẽ làm, luôn lo sợ cho những điều chưa xảy chỉ sinh viên năm thứ 2, học hành vẫn còn dài, con đường đi vẫn chưa được một nửa, thế nhưng trong tôi luôn luôn lo sợ rằng tôi sẽ đi chệch con đường ấy. Tôi luôn lo sợ rằng bố mẹ tôi sẽ già yếu trước khi tôi kịp LỚN LÊN. Tôi không thể làm gì khác, tôi vẫn miệt mài và cố gồng mình đi trên con đường đã chọn, nhiều khi cảm thấy đam mê chưa đủ, nghị lực chưa đủ và muốn bỏ lửng, thế nhưng, nghĩ đến nụ cười của bố tôi vào ngày đưa tôi đi nộp hồ sơ nhập học đại học – ngôi trường mà tôi đã phấn đấu và nỗ lực cùng sự ủng hộ của phụ huynh, thì tôi lại càng cảm thấy mình chưa cố gắng hết sức, phải tăng tốc hơn nữa. Điều đó giúp tôi vượt qua rất nhiều vấp váp trên con đường học hành và tiến tới thành công, dù những gì tôi đạt được chưa đáng kể…Chuyện tình cảm của tôi cũng trở nên phức tạp hơn khi lên đại học. Tôi không phải là một tay chơi sát gái, tuy nhiên cũng có vài lời ngỏ ý, thế nhưng những cô gái đại học của tôi quá khác biệt so với thời học sinh. Họ tiếp cận chỉ vì vẻ ngoài, họ ích kỉ, họ tìm tới tôi khi họ buồn, khi họ cô đơn chứ không phải vì họ nhìn ra con người của tôi. Điều này làm tôi buồn rất lâu, làm tôi trở nên bối rối và khó khăn trong việc mở lòng với một ai đó. Tôi chỉ cần một cô gái hiểu tôi, quan tâm tôi vừa đủ, và lắng nghe mọi thứ từ tôi như tôi lắng nghe cô ấy… Có một giai đoạn tôi đã trở nên suy sụp và chán ghét thứ tình cảm trai gái, khiến tôi trở nên xấu tính, khó gần, tôi không hề có ý nói không tốt về suy nghĩ phụ nữ hay các bạn gái, thế nhưng tôi thấy việc tìm kiếm một tình yêu đúng nghĩa ở thời đại này thực sự khó, phải hết sức kiên nhẫn và bao dung mới có thể kiếm được. Còn quá nửa là tình yêu xây dựng trên vẻ ngoài, mức độ chịu chi chịu chơi, sự ân cần quá mức cần thiết mà thiếu đi tính cùng nhau phấn đấu, cùng nhau xây dựng, không chỉ nữ giới mà cả nam giới cũng vậy, dần trở nên thực dụng hơn, thiếu đi lòng tin, thiếu đi sự vị tha, bởi vậy nên càng ngày vị đắng của tình yêu càng trở nên rõ mối quan hệ bạn bè cũng trở nên khác biệt. Lên môi trường đại học rộng lớn hơn, bạn bè chơi với nhau cũng vì gia thế, vì vẻ ngoài, thiếu đi cái ngổ ngáo ,ngây ngô và chất phác như thời học sinh. Thế nhưng nói qua cũng phải nói lại, những người bạn thời học sinh đã từng rất gắn bó của tôi cũng trở nên như vậy từ khi bước vào giảng đường đại học. Tôi dần phai nhạt và mất đi liên kết, mất đi thứ tình bạn đơn thuần với họ, chỉ còn rất ít những người hiểu tôi và luôn sát cánh và coi tôi như những người anh em thực sự. Tôi đã mất đi một vài người bạn đã từng coi là ruột thịt, chỉ vì họ có được những niềm vui mới, con người mới, những-người-bạn-chịu-chơi-hơn và họ đắm theo những thứ ấy, bỏ lại những người ở bên họ từ thời áo trắng, chơi với họ mà không một chút vụ lợi. Tôi cảm thấy mình cô đơn hơn rất nhiều khi trở thành sinh viên, bè thì nhiều, bạn thì ít, chỉ tốt với nhau khi có vật chất kèm theo, có mặt trong những cuộc vui và mất tích khi tôi gặp khó biết, càng trưởng thành thì cuộc sống cũng luân chuyển theo, tích cực và tiêu cực, thế nhưng lúc nào tôi cũng cảm thấy như mình sống quá chậm, khó mà có thể trở nên vui vẻ đón nhận sự thay đổi. Đúng là càng lớn, người ta càng nghĩ nhiều và nói ít hơn, im lặng nhiều hơn là nở nụ cười. Tôi cảm thấy buồn không phải vì những thứ tôi vừa chia sẻ, mà tôi cảm thấy buồn vì tôi không biết rằng những niềm vui với tôi trước kia đã biến mất từ khi nào. Tôi không viết những dòng này để trách cứ cuộc đời, tôi viết những dòng này để bộc bạch nỗi niềm bản thân và mong những người như tôi đọc được cuộc sống như một khối rubik, cứ xoay chuyển các mặt lộn xộn thường xuyên, thế nhưng trong khoảnh khắc nào đó các mặt sẽ đồng màu với nhau, đó là lúc chúng ta có thể yên lặng và nở nụ cười mãn for reading”>449 PM, trời se se trong những ngày cuối của kì nghỉ Tết. Xem thêm Phân Biệt Đại Hội Đồng Cổ Đông Là Gì ? Khái Niệm Và Đặc Điểm Theo Quy Tôi lại bắt đầu nghĩ về mọi thứ, tuổi 19 – khi mà các bạn tôi thích đi phượt, đi du lịch, tụ tập tiệc tùng thì tôi lại chỉ thích ngồi một chỗ, nhìn ra bầu trời và suy nghĩ về cuộc sống. Không phải vì tôi nhạt nhẽo, tôi có đi chơi, có đàn đúm tụ tập, .. thế nhưng những niềm vui ấy với tôi chưa bao giờ kéo dài lâu được, trong lúc vui vẻ cũng là lúc tôi cảm thấy buồn chán và mất hứng thú. Vẫn là một cậu sinh viên, suy nghĩ mới chỉ vừa chớm, như người ta vẫn thường gọi là “dở ông dở thằng”, thường lứa tuổi này chúng ta vẫn nên cháy hết mình cho tuổi trẻ, đi đó đây, yêu và học tập hết mình. Thế nhưng tưởng điều đó là dĩ nhiên, là đơn giản, thế nhưng có một số người như tôi, luôn lo lắng, luôn mường tượng những khả năng xảy ra với tương lai của mình, luôn luôn hình dung ra mọi việc mình sẽ làm, luôn lo sợ cho những điều chưa xảy ra. Mới chỉ sinh viên năm thứ 2, học hành vẫn còn dài, con đường đi vẫn chưa được một nửa, thế nhưng trong tôi luôn luôn lo sợ rằng tôi sẽ đi chệch con đường ấy. Tôi luôn lo sợ rằng bố mẹ tôi sẽ già yếu trước khi tôi kịp LỚN LÊN. Tôi không thể làm gì khác, tôi vẫn miệt mài và cố gồng mình đi trên con đường đã chọn, nhiều khi cảm thấy đam mê chưa đủ, nghị lực chưa đủ và muốn bỏ lửng, thế nhưng, nghĩ đến nụ cười của bố tôi vào ngày đưa tôi đi nộp hồ sơ nhập học đại học – ngôi trường mà tôi đã phấn đấu và nỗ lực cùng sự ủng hộ của phụ huynh, thì tôi lại càng cảm thấy mình chưa cố gắng hết sức, phải tăng tốc hơn nữa. Điều đó giúp tôi vượt qua rất nhiều vấp váp trên con đường học hành và tiến tới thành công, dù những gì tôi đạt được chưa đáng kể… Chuyện tình cảm của tôi cũng trở nên phức tạp hơn khi lên đại học. Tôi không phải là một tay chơi sát gái, tuy nhiên cũng có vài lời ngỏ ý, thế nhưng những cô gái đại học của tôi quá khác biệt so với thời học sinh. Họ tiếp cận chỉ vì vẻ ngoài, họ ích kỉ, họ tìm tới tôi khi họ buồn, khi họ cô đơn chứ không phải vì họ nhìn ra con người của tôi. Điều này làm tôi buồn rất lâu, làm tôi trở nên bối rối và khó khăn trong việc mở lòng với một ai đó. Tôi chỉ cần một cô gái hiểu tôi, quan tâm tôi vừa đủ, và lắng nghe mọi thứ từ tôi như tôi lắng nghe cô ấy… Có một giai đoạn tôi đã trở nên suy sụp và chán ghét thứ tình cảm trai gái, khiến tôi trở nên xấu tính, khó gần, tôi không hề có ý nói không tốt về suy nghĩ phụ nữ hay các bạn gái, thế nhưng tôi thấy việc tìm kiếm một tình yêu đúng nghĩa ở thời đại này thực sự khó, phải hết sức kiên nhẫn và bao dung mới có thể kiếm được. Còn quá nửa là tình yêu xây dựng trên vẻ ngoài, mức độ chịu chi chịu chơi, sự ân cần quá mức cần thiết mà thiếu đi tính cùng nhau phấn đấu, cùng nhau xây dựng, không chỉ nữ giới mà cả nam giới cũng vậy, dần trở nên thực dụng hơn, thiếu đi lòng tin, thiếu đi sự vị tha, bởi vậy nên càng ngày vị đắng của tình yêu càng trở nên rõ rệt. Những mối quan hệ bạn bè cũng trở nên khác biệt. Lên môi trường đại học rộng lớn hơn, bạn bè chơi với nhau cũng vì gia thế, vì vẻ ngoài, thiếu đi cái ngổ ngáo ,ngây ngô và chất phác như thời học sinh. Thế nhưng nói qua cũng phải nói lại, những người bạn thời học sinh đã từng rất gắn bó của tôi cũng trở nên như vậy từ khi bước vào giảng đường đại học. Tôi dần phai nhạt và mất đi liên kết, mất đi thứ tình bạn đơn thuần với họ, chỉ còn rất ít những người hiểu tôi và luôn sát cánh và coi tôi như những người anh em thực sự. Tôi đã mất đi một vài người bạn đã từng coi là ruột thịt, chỉ vì họ có được những niềm vui mới, con người mới, những-người-bạn-chịu-chơi-hơn và họ đắm theo những thứ ấy, bỏ lại những người ở bên họ từ thời áo trắng, chơi với họ mà không một chút vụ lợi. Tôi cảm thấy mình cô đơn hơn rất nhiều khi trở thành sinh viên, bè thì nhiều, bạn thì ít, chỉ tốt với nhau khi có vật chất kèm theo, có mặt trong những cuộc vui và mất tích khi tôi gặp khó khăn. Dẫu biết, càng trưởng thành thì cuộc sống cũng luân chuyển theo, tích cực và tiêu cực, thế nhưng lúc nào tôi cũng cảm thấy như mình sống quá chậm, khó mà có thể trở nên vui vẻ đón nhận sự thay đổi. Đúng là càng lớn, người ta càng nghĩ nhiều và nói ít hơn, im lặng nhiều hơn là nở nụ cười. Tôi cảm thấy buồn không phải vì những thứ tôi vừa chia sẻ, mà tôi cảm thấy buồn vì tôi không biết rằng những niềm vui với tôi trước kia đã biến mất từ khi nào. Tôi không viết những dòng này để trách cứ cuộc đời, tôi viết những dòng này để bộc bạch nỗi niềm bản thân và mong những người như tôi đọc được nó. Dẫu cuộc sống như một khối rubik, cứ xoay chuyển các mặt lộn xộn thường xuyên, thế nhưng trong khoảnh khắc nào đó các mặt sẽ đồng màu với nhau, đó là lúc chúng ta có thể yên lặng và nở nụ cười mãn lại khởi đầu nghĩ về mọi thứ, tuổi 19 – khi mà những bạn tôi thích đi phượt, đi du lịch, tụ tập tiệc tùng thì tôi lại chỉ thích ngồi một chỗ, nhìn ra khung trời và tâm lý về đời sống. Không phải vì tôi nhạt nhẽo, tôi có đi chơi, có đàn đúm tụ tập, .. thế nhưng những niềm vui ấy với tôi chưa khi nào kéo dài lâu được, trong lúc vui tươi cũng là lúc tôi cảm thấy buồn chán và mất hứng thú. Vẫn là một cậu sinh viên, tâm lý mới chỉ vừa chớm, như người ta vẫn thường gọi là ” dở ông dở thằng “, thường lứa tuổi này tất cả chúng ta vẫn nên cháy hết mình cho tuổi trẻ, đi đó đây, yêu và học tập hết mình. Thế nhưng tưởng điều đó là đương nhiên, là đơn thuần, thế nhưng có một số ít người như tôi, luôn lo ngại, luôn mường tượng những năng lực xảy ra với tương lai của mình, luôn luôn tưởng tượng ra mọi việc mình sẽ làm, luôn lúng túng cho những điều chưa xảy ra. Mới chỉ sinh viên năm thứ 2, học tập vẫn còn dài, con đường đi vẫn chưa được 50%, thế nhưng trong tôi luôn luôn sợ hãi rằng tôi sẽ đi chệch con đường ấy. Tôi luôn thấp thỏm rằng cha mẹ tôi sẽ già yếu trước khi tôi kịp LỚN LÊN. Tôi không hề làm gì khác, tôi vẫn miệt mài và cố gồng mình đi trên con đường đã chọn, nhiều khi cảm thấy đam mê chưa đủ, nghị lực chưa đủ và muốn bỏ lửng, thế nhưng, nghĩ đến nụ cười của bố tôi vào ngày đưa tôi đi nộp hồ sơ nhập học ĐH – ngôi trường mà tôi đã phấn đấu và nỗ lực cùng sự ủng hộ của cha mẹ, thì tôi lại càng cảm thấy mình chưa nỗ lực rất là, phải tăng cường hơn nữa. Điều đó giúp tôi vượt qua rất nhiều vấp váp trên con đường học tập và tiến tới thành công xuất sắc, dù những gì tôi đạt được chưa đáng kể … Chuyện tình cảm của tôi cũng trở nên phức tạp hơn khi lên ĐH. Tôi không phải là một tay chơi sát gái, tuy nhiên cũng có vài lời ngỏ ý, thế nhưng những cô gái ĐH của tôi quá độc lạ so với thời học viên. Họ tiếp cận chỉ vì vẻ bên ngoài, họ ích kỉ, họ tìm tới tôi khi họ buồn, khi họ đơn độc chứ không phải vì họ nhìn ra con người của tôi. Điều này làm tôi buồn rất lâu, làm tôi trở nên hoảng sợ và khó khăn vất vả trong việc mở lòng với một ai đó. Tôi chỉ cần một cô gái hiểu tôi, chăm sóc tôi vừa đủ, và lắng nghe mọi thứ từ tôi như tôi lắng nghe cô ấy … Có một quá trình tôi đã trở nên suy sụp và chán ghét thứ tình cảm trai gái, khiến tôi trở nên xấu tính, khó gần, tôi không hề có ý nói không tốt về tâm lý phụ nữ hay những bạn gái, thế nhưng tôi thấy việc tìm kiếm một tình yêu đúng nghĩa ở thời đại này thực sự khó, phải rất là kiên trì và bao dung mới hoàn toàn có thể kiếm được. Còn quá nửa là tình yêu kiến thiết xây dựng trên vẻ bên ngoài, mức độ chịu chi chịu chơi, sự ân cần quá mức thiết yếu mà thiếu đi tính cùng nhau phấn đấu, cùng nhau kiến thiết xây dựng, không riêng gì phái đẹp mà cả phái mạnh cũng vậy, dần trở nên thực dụng hơn, thiếu đi lòng tin, thiếu đi sự vị tha, bởi vậy nên càng ngày vị đắng của tình yêu càng trở nên rõ ràng. Những mối quan hệ bạn hữu cũng trở nên độc lạ. Lên thiên nhiên và môi trường ĐH to lớn hơn, bè bạn chơi với nhau cũng vì thế lực, vì vẻ bên ngoài, thiếu đi cái ngổ ngáo, ngây ngô và chất phác như thời học viên. Thế nhưng nói qua cũng phải nói lại, những người bạn thời học viên đã từng rất gắn bó của tôi cũng trở nên như vậy từ khi bước vào giảng đường ĐH. Tôi dần phai nhạt và mất đi link, mất đi thứ tình bạn đơn thuần với họ, chỉ còn rất ít những người hiểu tôi và luôn sát cánh và coi tôi như những người đồng đội thực sự. Tôi đã mất đi một vài người bạn đã từng coi là ruột thịt, chỉ vì họ có được những niềm vui mới, con người mới, những-người-bạn-chịu-chơi-hơn và họ đắm theo những thứ ấy, bỏ lại những người ở bên họ từ thời áo trắng, chơi với họ mà không một chút ít vụ lợi. Tôi cảm thấy mình đơn độc hơn rất nhiều khi trở thành sinh viên, bè thì nhiều, bạn thì ít, chỉ tốt với nhau khi có vật chất kèm theo, xuất hiện trong những cuộc vui và mất tích khi tôi gặp khó khăn vất vả. Dẫu biết, càng trưởng thành thì đời sống cũng luân chuyển theo, tích cực và xấu đi, thế nhưng khi nào tôi cũng cảm thấy như mình sống quá chậm, khó mà hoàn toàn có thể trở nên vui tươi tiếp đón sự đổi khác. Đúng là càng lớn, người ta càng nghĩ nhiều và nói ít hơn, lạng lẽ nhiều hơn là nở nụ cười. Tôi cảm thấy buồn không phải vì những thứ tôi vừa san sẻ, mà tôi cảm thấy buồn vì tôi không biết rằng những niềm vui với tôi trước kia đã biến mất từ khi nào. Tôi không viết những dòng này để trách cứ cuộc sống, tôi viết những dòng này để bộc bạch nỗi niềm bản thân và mong những người như tôi đọc được nó. Dẫu đời sống như một khối rubik, cứ xoay chuyển những mặt lộn xộn tiếp tục, thế nhưng trong khoảnh khắc nào đó những mặt sẽ đồng màu với nhau, đó là lúc tất cả chúng ta hoàn toàn có thể yên lặng và nở nụ cười mãn nguyện . Tôi lại mở màn nghĩ về mọi thứ, tuổi 19 – khi mà những bạn tôi thích đi phượt, đi du lịch, tụ tập tiệc tùng thì tôi lại chỉ thích ngồi một chỗ, nhìn ra khung trời và tâm lý về đời sống. Không phải vì tôi nhạt nhẽo, tôi có đi chơi, có đàn đúm tụ tập, .. thế nhưng những niềm vui ấy với tôi chưa khi nào kéo dài lâu được, trong lúc vui tươi cũng là lúc tôi cảm thấy buồn chán và mất hứng thú .Bạn đang xem Tâm sự mỏng là gì Vẫn là một cậu sinh viên, suy nghĩ mới chỉ vừa chớm, như người ta vẫn thường gọi là “dở ông dở thằng”, thường lứa tuổi này chúng ta vẫn nên cháy hết mình cho tuổi trẻ, đi đó đây, yêu và học tập hết mình. Thế nhưng tưởng điều đó là dĩ nhiên, là đơn giản, thế nhưng có một số người như tôi, luôn lo lắng, luôn mường tượng những khả năng xảy ra với tương lai của mình, luôn luôn hình dung ra mọi việc mình sẽ làm, luôn lo sợ cho những điều chưa xảy ra. Mới chỉ sinh viên năm thứ 2, học hành vẫn còn dài, con đường đi vẫn chưa được một nửa, thế nhưng trong tôi luôn luôn lo sợ rằng tôi sẽ đi chệch con đường ấy. Tôi luôn lo sợ rằng bố mẹ tôi sẽ già yếu trước khi tôi kịp LỚN LÊN. Tôi không thể làm gì khác, tôi vẫn miệt mài và cố gồng mình đi trên con đường đã chọn, nhiều khi cảm thấy đam mê chưa đủ, nghị lực chưa đủ và muốn bỏ lửng, thế nhưng, nghĩ đến nụ cười của bố tôi vào ngày đưa tôi đi nộp hồ sơ nhập học đại học – ngôi trường mà tôi đã phấn đấu và nỗ lực cùng sự ủng hộ của phụ huynh, thì tôi lại càng cảm thấy mình chưa cố gắng hết sức, phải tăng tốc hơn nữa. Điều đó giúp tôi vượt qua rất nhiều vấp váp trên con đường học hành và tiến tới thành công, dù những gì tôi đạt được chưa đáng kể… Chuyện tình cảm của tôi cũng trở nên phức tạp hơn khi lên đại học. Tôi không phải là một tay chơi sát gái, tuy nhiên cũng có vài lời ngỏ ý, thế nhưng những cô gái đại học của tôi quá khác biệt so với thời học sinh. Họ tiếp cận chỉ vì vẻ ngoài, họ ích kỉ, họ tìm tới tôi khi họ buồn, khi họ cô đơn chứ không phải vì họ nhìn ra con người của tôi. Điều này làm tôi buồn rất lâu, làm tôi trở nên bối rối và khó khăn trong việc mở lòng với một ai đó. Tôi chỉ cần một cô gái hiểu tôi, quan tâm tôi vừa đủ, và lắng nghe mọi thứ từ tôi như tôi lắng nghe cô ấy… Có một giai đoạn tôi đã trở nên suy sụp và chán ghét thứ tình cảm trai gái, khiến tôi trở nên xấu tính, khó gần, tôi không hề có ý nói không tốt về suy nghĩ phụ nữ hay các bạn gái, thế nhưng tôi thấy việc tìm kiếm một tình yêu đúng nghĩa ở thời đại này thực sự khó, phải hết sức kiên nhẫn và bao dung mới có thể kiếm được. Còn quá nửa là tình yêu xây dựng trên vẻ ngoài, mức độ chịu chi chịu chơi, sự ân cần quá mức cần thiết mà thiếu đi tính cùng nhau phấn đấu, cùng nhau xây dựng, không chỉ nữ giới mà cả nam giới cũng vậy, dần trở nên thực dụng hơn, thiếu đi lòng tin, thiếu đi sự vị tha, bởi vậy nên càng ngày vị đắng của tình yêu càng trở nên rõ rệt. Những mối quan hệ bạn bè cũng trở nên khác biệt. Lên môi trường đại học rộng lớn hơn, bạn bè chơi với nhau cũng vì gia thế, vì vẻ ngoài, thiếu đi cái ngổ ngáo ,ngây ngô và chất phác như thời học sinh. Thế nhưng nói qua cũng phải nói lại, những người bạn thời học sinh đã từng rất gắn bó của tôi cũng trở nên như vậy từ khi bước vào giảng đường đại học. Tôi dần phai nhạt và mất đi liên kết, mất đi thứ tình bạn đơn thuần với họ, chỉ còn rất ít những người hiểu tôi và luôn sát cánh và coi tôi như những người anh em thực sự. Tôi đã mất đi một vài người bạn đã từng coi là ruột thịt, chỉ vì họ có được những niềm vui mới, con người mới, những-người-bạn-chịu-chơi-hơn và họ đắm theo những thứ ấy, bỏ lại những người ở bên họ từ thời áo trắng, chơi với họ mà không một chút vụ lợi. Tôi cảm thấy mình cô đơn hơn rất nhiều khi trở thành sinh viên, bè thì nhiều, bạn thì ít, chỉ tốt với nhau khi có vật chất kèm theo, có mặt trong những cuộc vui và mất tích khi tôi gặp khó khăn. Dẫu biết, càng trưởng thành thì cuộc sống cũng luân chuyển theo, tích cực và tiêu cực, thế nhưng lúc nào tôi cũng cảm thấy như mình sống quá chậm, khó mà có thể trở nên vui vẻ đón nhận sự thay đổi. Đúng là càng lớn, người ta càng nghĩ nhiều và nói ít hơn, im lặng nhiều hơn là nở nụ cười. Tôi cảm thấy buồn không phải vì những thứ tôi vừa chia sẻ, mà tôi cảm thấy buồn vì tôi không biết rằng những niềm vui với tôi trước kia đã biến mất từ khi nào. Tôi không viết những dòng này để trách cứ cuộc đời, tôi viết những dòng này để bộc bạch nỗi niềm bản thân và mong những người như tôi đọc được nó. Dẫu cuộc sống như một khối rubik, cứ xoay chuyển các mặt lộn xộn thường xuyên, thế nhưng trong khoảnh khắc nào đó các mặt sẽ đồng màu với nhau, đó là lúc chúng ta có thể yên lặng và nở nụ cười mãn nguyện. Thanks for reading“> 449 PM, trời se se trong những ngày cuối của kì nghỉ là một cậu sinh viên, suy nghĩ mới chỉ vừa chớm, như người ta vẫn thường gọi là “dở ông dở thằng”, thường lứa tuổi này chúng ta vẫn nên cháy hết mình cho tuổi trẻ, đi đó đây, yêu và học tập hết mình. Thế nhưng tưởng điều đó là dĩ nhiên, là đơn giản, thế nhưng có một số người như tôi, luôn lo lắng, luôn mường tượng những khả năng xảy ra với tương lai của mình, luôn luôn hình dung ra mọi việc mình sẽ làm, luôn lo sợ cho những điều chưa xảy chỉ sinh viên năm thứ 2, học hành vẫn còn dài, con đường đi vẫn chưa được một nửa, thế nhưng trong tôi luôn luôn lo sợ rằng tôi sẽ đi chệch con đường ấy. Tôi luôn lo sợ rằng bố mẹ tôi sẽ già yếu trước khi tôi kịp LỚN LÊN. Tôi không thể làm gì khác, tôi vẫn miệt mài và cố gồng mình đi trên con đường đã chọn, nhiều khi cảm thấy đam mê chưa đủ, nghị lực chưa đủ và muốn bỏ lửng, thế nhưng, nghĩ đến nụ cười của bố tôi vào ngày đưa tôi đi nộp hồ sơ nhập học đại học – ngôi trường mà tôi đã phấn đấu và nỗ lực cùng sự ủng hộ của phụ huynh, thì tôi lại càng cảm thấy mình chưa cố gắng hết sức, phải tăng tốc hơn nữa. Điều đó giúp tôi vượt qua rất nhiều vấp váp trên con đường học hành và tiến tới thành công, dù những gì tôi đạt được chưa đáng kể…Chuyện tình cảm của tôi cũng trở nên phức tạp hơn khi lên đại học. Tôi không phải là một tay chơi sát gái, tuy nhiên cũng có vài lời ngỏ ý, thế nhưng những cô gái đại học của tôi quá khác biệt so với thời học sinh. Họ tiếp cận chỉ vì vẻ ngoài, họ ích kỉ, họ tìm tới tôi khi họ buồn, khi họ cô đơn chứ không phải vì họ nhìn ra con người của tôi. Điều này làm tôi buồn rất lâu, làm tôi trở nên bối rối và khó khăn trong việc mở lòng với một ai đó. Tôi chỉ cần một cô gái hiểu tôi, quan tâm tôi vừa đủ, và lắng nghe mọi thứ từ tôi như tôi lắng nghe cô ấy… Có một giai đoạn tôi đã trở nên suy sụp và chán ghét thứ tình cảm trai gái, khiến tôi trở nên xấu tính, khó gần, tôi không hề có ý nói không tốt về suy nghĩ phụ nữ hay các bạn gái, thế nhưng tôi thấy việc tìm kiếm một tình yêu đúng nghĩa ở thời đại này thực sự khó, phải hết sức kiên nhẫn và bao dung mới có thể kiếm được. Còn quá nửa là tình yêu xây dựng trên vẻ ngoài, mức độ chịu chi chịu chơi, sự ân cần quá mức cần thiết mà thiếu đi tính cùng nhau phấn đấu, cùng nhau xây dựng, không chỉ nữ giới mà cả nam giới cũng vậy, dần trở nên thực dụng hơn, thiếu đi lòng tin, thiếu đi sự vị tha, bởi vậy nên càng ngày vị đắng của tình yêu càng trở nên rõ mối quan hệ bạn bè cũng trở nên khác biệt. Lên môi trường đại học rộng lớn hơn, bạn bè chơi với nhau cũng vì gia thế, vì vẻ ngoài, thiếu đi cái ngổ ngáo ,ngây ngô và chất phác như thời học sinh. Thế nhưng nói qua cũng phải nói lại, những người bạn thời học sinh đã từng rất gắn bó của tôi cũng trở nên như vậy từ khi bước vào giảng đường đại học. Tôi dần phai nhạt và mất đi liên kết, mất đi thứ tình bạn đơn thuần với họ, chỉ còn rất ít những người hiểu tôi và luôn sát cánh và coi tôi như những người anh em thực sự. Tôi đã mất đi một vài người bạn đã từng coi là ruột thịt, chỉ vì họ có được những niềm vui mới, con người mới, những-người-bạn-chịu-chơi-hơn và họ đắm theo những thứ ấy, bỏ lại những người ở bên họ từ thời áo trắng, chơi với họ mà không một chút vụ lợi. Tôi cảm thấy mình cô đơn hơn rất nhiều khi trở thành sinh viên, bè thì nhiều, bạn thì ít, chỉ tốt với nhau khi có vật chất kèm theo, có mặt trong những cuộc vui và mất tích khi tôi gặp khó biết, càng trưởng thành thì cuộc sống cũng luân chuyển theo, tích cực và tiêu cực, thế nhưng lúc nào tôi cũng cảm thấy như mình sống quá chậm, khó mà có thể trở nên vui vẻ đón nhận sự thay đổi. Đúng là càng lớn, người ta càng nghĩ nhiều và nói ít hơn, im lặng nhiều hơn là nở nụ cười. Tôi cảm thấy buồn không phải vì những thứ tôi vừa chia sẻ, mà tôi cảm thấy buồn vì tôi không biết rằng những niềm vui với tôi trước kia đã biến mất từ khi nào. Tôi không viết những dòng này để trách cứ cuộc đời, tôi viết những dòng này để bộc bạch nỗi niềm bản thân và mong những người như tôi đọc được cuộc sống như một khối rubik, cứ xoay chuyển các mặt lộn xộn thường xuyên, thế nhưng trong khoảnh khắc nào đó các mặt sẽ đồng màu với nhau, đó là lúc chúng ta có thể yên lặng và nở nụ cười mãn for reading”>449 PM, trời se se trong những ngày cuối của kì nghỉ thêm Phân Biệt Đại Hội Đồng Cổ Đông Là Gì ? Khái Niệm Và Đặc Điểm Theo Quy Tôi lại bắt đầu nghĩ về mọi thứ, tuổi 19 – khi mà các bạn tôi thích đi phượt, đi du lịch, tụ tập tiệc tùng thì tôi lại chỉ thích ngồi một chỗ, nhìn ra bầu trời và suy nghĩ về cuộc sống. Không phải vì tôi nhạt nhẽo, tôi có đi chơi, có đàn đúm tụ tập, .. thế nhưng những niềm vui ấy với tôi chưa bao giờ kéo dài lâu được, trong lúc vui vẻ cũng là lúc tôi cảm thấy buồn chán và mất hứng thú. Vẫn là một cậu sinh viên, suy nghĩ mới chỉ vừa chớm, như người ta vẫn thường gọi là “dở ông dở thằng”, thường lứa tuổi này chúng ta vẫn nên cháy hết mình cho tuổi trẻ, đi đó đây, yêu và học tập hết mình. Thế nhưng tưởng điều đó là dĩ nhiên, là đơn giản, thế nhưng có một số người như tôi, luôn lo lắng, luôn mường tượng những khả năng xảy ra với tương lai của mình, luôn luôn hình dung ra mọi việc mình sẽ làm, luôn lo sợ cho những điều chưa xảy ra. Mới chỉ sinh viên năm thứ 2, học hành vẫn còn dài, con đường đi vẫn chưa được một nửa, thế nhưng trong tôi luôn luôn lo sợ rằng tôi sẽ đi chệch con đường ấy. Tôi luôn lo sợ rằng bố mẹ tôi sẽ già yếu trước khi tôi kịp LỚN LÊN. Tôi không thể làm gì khác, tôi vẫn miệt mài và cố gồng mình đi trên con đường đã chọn, nhiều khi cảm thấy đam mê chưa đủ, nghị lực chưa đủ và muốn bỏ lửng, thế nhưng, nghĩ đến nụ cười của bố tôi vào ngày đưa tôi đi nộp hồ sơ nhập học đại học – ngôi trường mà tôi đã phấn đấu và nỗ lực cùng sự ủng hộ của phụ huynh, thì tôi lại càng cảm thấy mình chưa cố gắng hết sức, phải tăng tốc hơn nữa. Điều đó giúp tôi vượt qua rất nhiều vấp váp trên con đường học hành và tiến tới thành công, dù những gì tôi đạt được chưa đáng kể… Chuyện tình cảm của tôi cũng trở nên phức tạp hơn khi lên đại học. Tôi không phải là một tay chơi sát gái, tuy nhiên cũng có vài lời ngỏ ý, thế nhưng những cô gái đại học của tôi quá khác biệt so với thời học sinh. Họ tiếp cận chỉ vì vẻ ngoài, họ ích kỉ, họ tìm tới tôi khi họ buồn, khi họ cô đơn chứ không phải vì họ nhìn ra con người của tôi. Điều này làm tôi buồn rất lâu, làm tôi trở nên bối rối và khó khăn trong việc mở lòng với một ai đó. Tôi chỉ cần một cô gái hiểu tôi, quan tâm tôi vừa đủ, và lắng nghe mọi thứ từ tôi như tôi lắng nghe cô ấy… Có một giai đoạn tôi đã trở nên suy sụp và chán ghét thứ tình cảm trai gái, khiến tôi trở nên xấu tính, khó gần, tôi không hề có ý nói không tốt về suy nghĩ phụ nữ hay các bạn gái, thế nhưng tôi thấy việc tìm kiếm một tình yêu đúng nghĩa ở thời đại này thực sự khó, phải hết sức kiên nhẫn và bao dung mới có thể kiếm được. Còn quá nửa là tình yêu xây dựng trên vẻ ngoài, mức độ chịu chi chịu chơi, sự ân cần quá mức cần thiết mà thiếu đi tính cùng nhau phấn đấu, cùng nhau xây dựng, không chỉ nữ giới mà cả nam giới cũng vậy, dần trở nên thực dụng hơn, thiếu đi lòng tin, thiếu đi sự vị tha, bởi vậy nên càng ngày vị đắng của tình yêu càng trở nên rõ rệt. Những mối quan hệ bạn bè cũng trở nên khác biệt. Lên môi trường đại học rộng lớn hơn, bạn bè chơi với nhau cũng vì gia thế, vì vẻ ngoài, thiếu đi cái ngổ ngáo ,ngây ngô và chất phác như thời học sinh. Thế nhưng nói qua cũng phải nói lại, những người bạn thời học sinh đã từng rất gắn bó của tôi cũng trở nên như vậy từ khi bước vào giảng đường đại học. Tôi dần phai nhạt và mất đi liên kết, mất đi thứ tình bạn đơn thuần với họ, chỉ còn rất ít những người hiểu tôi và luôn sát cánh và coi tôi như những người anh em thực sự. Tôi đã mất đi một vài người bạn đã từng coi là ruột thịt, chỉ vì họ có được những niềm vui mới, con người mới, những-người-bạn-chịu-chơi-hơn và họ đắm theo những thứ ấy, bỏ lại những người ở bên họ từ thời áo trắng, chơi với họ mà không một chút vụ lợi. Tôi cảm thấy mình cô đơn hơn rất nhiều khi trở thành sinh viên, bè thì nhiều, bạn thì ít, chỉ tốt với nhau khi có vật chất kèm theo, có mặt trong những cuộc vui và mất tích khi tôi gặp khó khăn. Dẫu biết, càng trưởng thành thì cuộc sống cũng luân chuyển theo, tích cực và tiêu cực, thế nhưng lúc nào tôi cũng cảm thấy như mình sống quá chậm, khó mà có thể trở nên vui vẻ đón nhận sự thay đổi. Đúng là càng lớn, người ta càng nghĩ nhiều và nói ít hơn, im lặng nhiều hơn là nở nụ cười. Tôi cảm thấy buồn không phải vì những thứ tôi vừa chia sẻ, mà tôi cảm thấy buồn vì tôi không biết rằng những niềm vui với tôi trước kia đã biến mất từ khi nào. Tôi không viết những dòng này để trách cứ cuộc đời, tôi viết những dòng này để bộc bạch nỗi niềm bản thân và mong những người như tôi đọc được nó. Dẫu cuộc sống như một khối rubik, cứ xoay chuyển các mặt lộn xộn thường xuyên, thế nhưng trong khoảnh khắc nào đó các mặt sẽ đồng màu với nhau, đó là lúc chúng ta có thể yên lặng và nở nụ cười mãn lại khởi đầu nghĩ về mọi thứ, tuổi 19 – khi mà những bạn tôi thích đi phượt, đi du lịch, tụ tập tiệc tùng thì tôi lại chỉ thích ngồi một chỗ, nhìn ra khung trời và tâm lý về đời sống. Không phải vì tôi nhạt nhẽo, tôi có đi chơi, có đàn đúm tụ tập, .. thế nhưng những niềm vui ấy với tôi chưa khi nào kéo dài lâu được, trong lúc vui tươi cũng là lúc tôi cảm thấy buồn chán và mất hứng thú. Vẫn là một cậu sinh viên, tâm lý mới chỉ vừa chớm, như người ta vẫn thường gọi là ” dở ông dở thằng “, thường lứa tuổi này tất cả chúng ta vẫn nên cháy hết mình cho tuổi trẻ, đi đó đây, yêu và học tập hết mình. Thế nhưng tưởng điều đó là đương nhiên, là đơn thuần, thế nhưng có một số ít người như tôi, luôn lo ngại, luôn mường tượng những năng lực xảy ra với tương lai của mình, luôn luôn tưởng tượng ra mọi việc mình sẽ làm, luôn lúng túng cho những điều chưa xảy ra. Mới chỉ sinh viên năm thứ 2, học tập vẫn còn dài, con đường đi vẫn chưa được 50%, thế nhưng trong tôi luôn luôn sợ hãi rằng tôi sẽ đi chệch con đường ấy. Tôi luôn thấp thỏm rằng cha mẹ tôi sẽ già yếu trước khi tôi kịp LỚN LÊN. Tôi không hề làm gì khác, tôi vẫn miệt mài và cố gồng mình đi trên con đường đã chọn, nhiều khi cảm thấy đam mê chưa đủ, nghị lực chưa đủ và muốn bỏ lửng, thế nhưng, nghĩ đến nụ cười của bố tôi vào ngày đưa tôi đi nộp hồ sơ nhập học ĐH – ngôi trường mà tôi đã phấn đấu và nỗ lực cùng sự ủng hộ của cha mẹ, thì tôi lại càng cảm thấy mình chưa nỗ lực rất là, phải tăng cường hơn nữa. Điều đó giúp tôi vượt qua rất nhiều vấp váp trên con đường học tập và tiến tới thành công xuất sắc, dù những gì tôi đạt được chưa đáng kể … Chuyện tình cảm của tôi cũng trở nên phức tạp hơn khi lên ĐH. Tôi không phải là một tay chơi sát gái, tuy nhiên cũng có vài lời ngỏ ý, thế nhưng những cô gái ĐH của tôi quá độc lạ so với thời học viên. Họ tiếp cận chỉ vì vẻ bên ngoài, họ ích kỉ, họ tìm tới tôi khi họ buồn, khi họ đơn độc chứ không phải vì họ nhìn ra con người của tôi. Điều này làm tôi buồn rất lâu, làm tôi trở nên hoảng sợ và khó khăn vất vả trong việc mở lòng với một ai đó. Tôi chỉ cần một cô gái hiểu tôi, chăm sóc tôi vừa đủ, và lắng nghe mọi thứ từ tôi như tôi lắng nghe cô ấy … Có một quá trình tôi đã trở nên suy sụp và chán ghét thứ tình cảm trai gái, khiến tôi trở nên xấu tính, khó gần, tôi không hề có ý nói không tốt về tâm lý phụ nữ hay những bạn gái, thế nhưng tôi thấy việc tìm kiếm một tình yêu đúng nghĩa ở thời đại này thực sự khó, phải rất là kiên trì và bao dung mới hoàn toàn có thể kiếm được. Còn quá nửa là tình yêu kiến thiết xây dựng trên vẻ bên ngoài, mức độ chịu chi chịu chơi, sự ân cần quá mức thiết yếu mà thiếu đi tính cùng nhau phấn đấu, cùng nhau kiến thiết xây dựng, không riêng gì phái đẹp mà cả phái mạnh cũng vậy, dần trở nên thực dụng hơn, thiếu đi lòng tin, thiếu đi sự vị tha, bởi vậy nên càng ngày vị đắng của tình yêu càng trở nên rõ ràng. Những mối quan hệ bạn hữu cũng trở nên độc lạ. Lên thiên nhiên và môi trường ĐH to lớn hơn, bè bạn chơi với nhau cũng vì thế lực, vì vẻ bên ngoài, thiếu đi cái ngổ ngáo, ngây ngô và chất phác như thời học viên. Thế nhưng nói qua cũng phải nói lại, những người bạn thời học viên đã từng rất gắn bó của tôi cũng trở nên như vậy từ khi bước vào giảng đường ĐH. Tôi dần phai nhạt và mất đi link, mất đi thứ tình bạn đơn thuần với họ, chỉ còn rất ít những người hiểu tôi và luôn sát cánh và coi tôi như những người đồng đội thực sự. Tôi đã mất đi một vài người bạn đã từng coi là ruột thịt, chỉ vì họ có được những niềm vui mới, con người mới, những-người-bạn-chịu-chơi-hơn và họ đắm theo những thứ ấy, bỏ lại những người ở bên họ từ thời áo trắng, chơi với họ mà không một chút ít vụ lợi. Tôi cảm thấy mình đơn độc hơn rất nhiều khi trở thành sinh viên, bè thì nhiều, bạn thì ít, chỉ tốt với nhau khi có vật chất kèm theo, xuất hiện trong những cuộc vui và mất tích khi tôi gặp khó khăn vất vả. Dẫu biết, càng trưởng thành thì đời sống cũng luân chuyển theo, tích cực và xấu đi, thế nhưng khi nào tôi cũng cảm thấy như mình sống quá chậm, khó mà hoàn toàn có thể trở nên vui tươi tiếp đón sự đổi khác. Đúng là càng lớn, người ta càng nghĩ nhiều và nói ít hơn, lạng lẽ nhiều hơn là nở nụ cười. Tôi cảm thấy buồn không phải vì những thứ tôi vừa san sẻ, mà tôi cảm thấy buồn vì tôi không biết rằng những niềm vui với tôi trước kia đã biến mất từ khi nào. Tôi không viết những dòng này để trách cứ cuộc sống, tôi viết những dòng này để bộc bạch nỗi niềm bản thân và mong những người như tôi đọc được nó. Dẫu đời sống như một khối rubik, cứ xoay chuyển những mặt lộn xộn tiếp tục, thế nhưng trong khoảnh khắc nào đó những mặt sẽ đồng màu với nhau, đó là lúc tất cả chúng ta hoàn toàn có thể yên lặng và nở nụ cười mãn nguyện . Bạn đang thắc mắc về câu hỏi tâm sự mỏng nghĩa là gì nhưng chưa có câu trả lời, vậy hãy để tổng hợp và liệt kê ra những top bài viết có câu trả lời cho câu hỏi tâm sự mỏng nghĩa là gì, từ đó sẽ giúp bạn có được đáp án chính xác nhất. Bài viết dưới đây hi vọng sẽ giúp các bạn có thêm những sự lựa chọn phù hợp và có thêm những thông tin bổ Sự Mỏng Là Gì – Tâm Sự Mỏng, Chia Sẻ Sự Mỏng Là Gì – Sự Mỏng Là Gì – sự mỏng là gì – sự mỏng là sự mỏng là gì – 9 Tâm Sự Mỏng Nghĩa Là Gì – Học Tâm Sự Mỏng Nghĩa Là Gì – Tâm Sự Mỏng Nghĩa Là Gì – sự mỏng là gì – RedealNhững thông tin chia sẻ bên trên về câu hỏi tâm sự mỏng nghĩa là gì, chắc chắn đã giúp bạn có được câu trả lời như mong muốn, bạn hãy chia sẻ bài viết này đến mọi người để mọi người có thể biết được thông tin hữu ích này nhé. Chúc bạn một ngày tốt lành! Top Câu Hỏi -TOP 10 tâm sự mỏng là gì HAY và MỚI NHẤTTOP 9 tâm sinh lý nghĩa là gì HAY và MỚI NHẤTTOP 9 tâm nhãn là gì HAY và MỚI NHẤTTOP 9 tâm nghĩa là gì HAY và MỚI NHẤTTOP 9 tâm lực là gì HAY và MỚI NHẤTTOP 10 tâm lý đám đông là gì HAY và MỚI NHẤTTOP 9 tâm lý khách hàng là gì HAY và MỚI NHẤT Từ điển mở Wiktionary Bước tới điều hướng Bước tới tìm kiếm Mục lục 1 Tiếng Việt Cách phát âm Danh từ Động từ Dịch Tham khảo Tiếng Việt[sửa] Cách phát âm[sửa] IPA theo giọng Hà Nội Huế Sài Gòn təm˧˧ sɨ̰ʔ˨˩təm˧˥ ʂɨ̰˨˨təm˧˧ ʂɨ˨˩˨ Vinh Thanh Chương Hà Tĩnh təm˧˥ ʂɨ˨˨təm˧˥ ʂɨ̰˨˨təm˧˥˧ ʂɨ̰˨˨ Danh từ[sửa] tâm sự Nỗi niềm riêng tư, sâu kín nói khái quát. Thổ lộ tâm sự. Niềm tâm sự. Bài thơ phản ánh tâm sự của tác giả. Động từ[sửa] tâm sự Nói chuyện với nhau. Tâm sự về chuyện gia đình. Dịch[sửa] Tham khảo[sửa] "tâm sự". Hồ Ngọc Đức, Dự án Từ điển tiếng Việt miễn phí chi tiết Lấy từ “ Thể loại Mục từ tiếng ViệtMục từ tiếng Việt có cách phát âm IPADanh từĐộng từDanh từ tiếng ViệtĐộng từ tiếng Việt

tâm sự mỏng là gì